Archive for Tháng Mười Hai, 2020
CON CUA MƯỜI TRIỆU
Thái Bá Tân
Một con cua Hoàng Đế
Giá những mười triệu đồng.
Tôi nghe người nói thế.
Các bác có tin không?
Con cua mười triệu ấy
Được đưa lên bàn ăn,
Hầu các quan lãnh đạo.
Tất nhiên tiền của dân.
Ăn gì mà kinh thế?
À, tiếp khách, “ngoại giao”.
Có hóa đơn thanh toán,
Không đút túi đồng nào.
Quan gì mà sang thế?
À, mấy bác nhà quê,
Mấy năm trước cày ruộng,
Giờ cà vạt, com-lê.
Đâu chỉ cua Hoàng Đế,
Còn tôm hai triệu đồng…
Bữa tiệc khoảng trăm triệu,
Coi nhẹ như lông hồng.
Mà họ là đầy tớ,
Nhớ nhé, đầy tớ dân,
Đã học đạo đức Bác,
Về chữ kiệm, chữ cần…
Sau đấy, tôi dám chắc,
Chúng sẽ dạy chúng ta
Liêm khiết người cộng sản,
Tránh lãng phí, xa hoa.
Xin lỗi, tôi đang khóc,
Suýt mửa, lòng nôn nao.
Chúng nó giờ vậy đấy.
Các bác nghĩ thế nào?
LÀNG TÔI
Hoàng Xuân Họa
Làng ta tên gọi An Khang
nửa làng thiên Chúa, nửa làng Thích ca
đầu làng xòe tán cây đa
cuối làng cây gạo đỏ hoa cháy chiều
nửa kia kính Chúa cũng nhiều
nửa này tâm Phật vạn điều ước mong
sông Hồng vẫn nghẹo khúc cong
con đê ngăn lũ uốn vòng con đê
làng tôi như ngậm bùa mê
ăn hạt lúa chét, hạt kê mấy đời
khuyên nhau chín bỏ làm mười
ra đường chỉ gặp nụ cười nửa môi
Thánh thần ăn thịt ăn xôi
còn nồi cháo thí dân ngồi chia nhau
tội thân ba vị đầu rau
đội nồi nước xuýt đục ngầu nhìn xuông
làng tôi cà pháo dầm tương
vẫn vui như tết!… Nghĩ thương cái làng!
LẠI ĐÔI ĐIỀU MUỐN NÓI VỚI BÁC TRỌNG
Thái Bá Tân
1
Xin phép được nói thẳng
Về hiện tình nước nhà:
Thiếu Tam Quyền Phân Lập
Ta vẫn mãi là ta.
Tức mãi mãi tham nhũng,
Cả dưới và cả trên.
Đơn giản vì đất nước
Chỉ một đảng cầm quyền.
Vì tự đảng tham nhũng,
Tự xử mình, thật hài.
Không đối lập, đối trọng.
Không cần phải sợ ai.
Vì thiếu sự minh bạch,
Phe nhóm và bênh nhau.
Công an và quân đội
Làm kinh tế sân sau.
Bác, giáo sư, tiến sĩ,
Chắc phải hiểu điều này.
Thế mà lạ, rằng bác
Cứ giả vờ, giả ngây.
2
Dân không hề bầu đảng.
Đảng không phải của dân.
Thưa bác, ai cho phép
Đảng được lãnh đạo dân?
Ô-kê, đảng lãnh đạo.
Nhưng lãnh đạo thế nào?
Xã hội đang nát bét.
Vậy bây giờ tính sao?
Đảng cũng cần tự trọng.
Mọi cái phải chính danh.
Vậy mong đảng suy ngẫm
Về vai trò của mình.
3
Đảng luôn nói cộng sản
Dân chủ gấp vạn lần
So với bọn tư bản.
Tức là đảng khinh dân.
Vì dân, dẫu ngu dốt,
Vẫn hiểu được một điều,
Rằng tự do, dân chủ
Phải khác hơn rất nhiều.
Tự do và dân chủ
Là được đi biểu tình,
Được nói, được thành lập
Các tổ chức của mình.
Cái tự do của đảng
Nên nói với đảng viên.
Dân bây giờ khôn lắm,
Dẫu im lặng vì hèn.
4
Tôi thành thật xin lỗi
Làm phiền bác nhiều lần.
Có gì bác bỏ quá.
Tôi chỉ một người dân.
Tôi lắng nghe, và thấy
Nhiều người nghĩ như tôi.
Tôi nói là nói hộ
Cho người dân đó thôi.
Tôi là người tử tế,
Chỉ một ông giáo già.
Đáng lẽ nên dạy chữ
Và viết về trăng hoa.
Thế mà phải phản biện.
Tức là sự chẳng đành.
Vì hiện tình đất nước
Quả đang rất không lành.
PS
Mẹ tôi, chín sáu tuổi,
Hôm qua mắng ông con
Về tội “nói xấu đảng”.
Tôi lặng im, rất buồn.
Vì mang tội bất hiếu,
Không nghe lời mẹ cha.
Nhưng thưa bác, ngoài hiếu,
Còn vận mệnh nước nhà.
Nói thế là bác biết
Tôi đau lòng thế nào.
Muốn làm người tử tế
Phải nói, biết làm sao?
Đã mang danh kẻ sĩ,
Thì ai cũng thế thôi.
Tôi không phải phản động.
Đừng nghĩ oan cho tôi.
THƠ THÁI BÁ TÂN VIẾT VỀ PHẠM MINH HOÀNG
PHẠM MINH HOÀNG
Một Việt kiều từ Pháp,
Dạy học, giúp nước nhà.
Như thế đã là tốt.
Sao còn quấy người ta?
Lại còn tước quốc tịch.
Vì sao, để làm gì?
Em Hằng còn tuyên bố
Đúng luật nữa mới kỳ.
Cá nhân tôi, nhìn ảnh,
Tôi thấy Phạm Minh Hoàng
Tử tế hơn khối vị
Lãnh đạo cấp vinh quang.
Việt Tân ư? Nhảm nhí.
Ông ấy đã làm gì?
Đánh bom và khủng bố?
Nếu có thì nói đi.
Ông ấy chỉ dạy học
Và viết bài như tôi.
Thế thì chắc các vị
Cũng tước quốc tịch tôi?
Lần nữa chính các vị
Từ chối một Việt Kiều.
Từ chối một “khúc ruột”
“Ngàn dặm” và “thân yêu”.
Tức các vị chỉ muốn
Những “khúc ruột” biết ngoan.
Không thì tước quốc tịch.
Thế là các vị gian.
*
TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Phạm Minh Hoàng – 2
“Tôi sinh ra – người Việt.
Trăm phần trăm Việt Nam.
Ông bà và bố mẹ
Cũng là người Việt Nam.
Ở Việt Nam, tôi sống
Bình thường như mọi người.
Lớn lên, học, làm việc…
Đủ buồn vui cuộc đời.
Và như mọi người Việt,
Tôi tâm niệm sâu xa:
Phải làm cái gì đó
Cho tương lai nước nhà.
Tôi chỉ muốn đất nước
Được dân chủ, tự do.
Muốn một xã hội Việt
Không bạo lực, buồn lo.
Tôi sinh ra – người Việt,
Và người Việt suốt đời.
Không ai có thể tước
Cái quyền ấy của tôi”.
*
Thế mà họ đã tước.
Họ, chính quyền Việt Nam.
Họ, những người cộng sản,
Không gì không dám làm.
Đúng luật? Luật nào nhỉ?
Sinh ra, được làm người,
Một người Việt bình dị,
Là luật của đất trời.
Đất nước này bất hạnh
Không của riêng người nào.
Ai cho phép các vị
Quyền trục xuất đồng bào?
*
TA LÀ NGƯỜI VIỆT NAM
Phạm Minh Hoàng – 3
1
Khác nhau về hoàn cảnh,
Suy nghĩ và việc làm,
Nhưng chúng ta, tất cả,
Đều là người Việt Nam.
Một người Việt Nam tốt,
Không vĩ đại, vinh quang,
Nhưng trung thực, tử tế –
Giáo sư Phạm Minh Hoàng.
Ông sắp bị trục xuất
Khỏi đất nước của mình.
Một việc làm vô đạo,
Vô lý và vô minh.
Điệp khúc:
Ông giương cao biểu ngữ:
“Tôi là người Việt Nam!”
Chúng ta cùng lên tiếng:
“Ta là người Việt Nam!”
2
Ai đó có thể bắt
Đưa chúng ta đi xa.
Nhưng không ai lấy nổi
Dòng máu Việt trong ta.
Ta, người Việt tử tế,
Sống có đạo, có tình.
Ta có quyền ở lại
Sống trên đất nước mình.
Một người con chân chính
Sắp bị đưa đi xa.
Tức là họ đã cướp
Một phần của chúng ta.
Điệp khúc:
Ông giương cao biểu ngữ:
“Tôi là người Việt Nam!”
Chúng ta cùng lên tiếng:
“Ta là người Việt Nam!”
Thái Bá Tân
( Copy FB Thái Khắc Phú)